Những cảm giác thật khó lý giải bằng bản vẽ. Trao đổi nhiều, cuối cùng chúng tôi cũng thống nhất được bản vẽ. Tôi luôn thầm “kiêu hãnh” về khả năng của mình.
Những không gian bếp, phòng khách, phòng ăn mở và nối tiếp
|
Tôi muốn căn nhà phải gây được cảm giác và ấn tượng bằng chiều sâu không gian cũng như ánh sáng. Tôi muốn chi tiết inox, nền gạch bóng loáng, những mảng kính, hạt pha lê lung linh bên cạnh chất gạch và gỗ thô trần. Đôi khi không thuyết phục được anh tôi đóng vai lì “luôn luôn lắng nghe nhưng lâu lâu mới hiểu…” và công trình cũng hoàn tất với nhiều “âu lo” từ hai phía…
Gác lửng mở ra vườn trúc xanh đầy nắng
|
Sáng nay, tôi đến nhà anh để kiểm tra lần cuối, anh đang dọn nhà, đồ đạc ngổn ngang, những đứa bé chạy tung tăng leo lên cả thành ghế… Vào nhà, tôi nhìn thấy ngôi nhà còn nhiều lỗi lặt vặt, nhưng ngược với sự lo lắng của tôi, anh đón tôi với nụ cười và ly cà phê sóng sánh… Ngồi ở salon, tôi tin anh cũng cảm nhận giống tôi: màu trầm của chất liệu gạch gỗ, phòng làm việc, phòng sinh hoạt trôi giữa không gian thông tầng lớn đã tạo nên những không gian thoải mái và tĩnh lặng. Nhìn những vạt nắng đang len lỏi giữa những khóm trúc trên gác lửng tôi giật mình vì tết sắp đến - điều tôi không cảmnhận được…
Những tờ lịch cuối cùng sắp rơi, những búp mai vàng đã nhú, một mùa xuân và mùa việc lại đến… Tôi hiểu mình “phải mở” lòng và lắng nghe để đón nhận…
Nhẹ nhàng với không gian bếp
|
Bài: QBI, Ảnh: ANH VŨ